BA NGƯỜI LÍNH

 

(Xem Ba Người Lính từ Trang Đầu Tiên trong Mục Sách Dịch)       

Kỳ 13 (PST 69) 

 

Winfred Brandon
We Know These Men

 

 

Flanagan nhận ra linh hồn của người mà Hanson đang nhìn vào, đó là một linh hồn anh đã thấy trên tầu.Ông đi phía trước họ vào rạp hát.Flanagan lấy làm thắc mắc về chuyện ấy.Nếu một vong linh như người này vào xem rạp hát thì đời sống sau khi chết không khác cho lắm cảnh đời anh đang sống đây.
Khi họ vào bên trong, vong linh đứng ở giữa rạp, giữa các hàng ghế và nhìn vào màn ảnh, tuy có vẻ như không làm cản trở người sau lưng ông.Flanagan thấy chuyện thật lạ lùng.
Ông Thầy thấy Hanson và nhận ra hắn, làm như ông có vẻ không vui với cảnh tượng. Ông Thầy Morton, vì đó là ông, chẳng mấy chốc bước lại cạnh họ, nói với Hanson bằng giọng hết sức nghiêm khắc.
– Hanson, tôi không dè là anh tới đây. Tôi nghe là anh hay lui tới ở chân cầu.
Hanson chẳng tỏ vẻ xấu hổ chút nào.
– Ồ, tôi muốn có thay đổi. Anh chàng khập khiễng này ở cùng đơn vị với tôi hồi đó.
Morton nhìn Flanagan rồi nhìn lại Hanson như muốn đoan chắc rằng anh chàng nhỏ con bị tật này không phải là hạng người như Hanson.
– Anh ta có biết sự hiện diện của anh không ?
– Ồ, anh ta có thể thấy tôi và tôi có thể nói chuyện với anh ta.Anh ta nghe được tôi đủ hết.
Khi ấy Morton quay sang Flanagan.
– Anh có thông nhãn hay sao ? Anh có thể thấy tôi không ?
– Thấy. Ông có thể kêu anh chàng này để cho tôi yên được không ?Flanagan lặng thinh trả lời.
–  Hắn theo đuôi anh hay sao ?
– Phải, tôi không sao gạt hắn ra được.
– Nào, nào, tôi chỉ muốn làm bồ bịch thôi, Hanson chen vào.
Morton quay sang Hanson.
– Anh đang quấy rầy người khác. Sao anh không để cho người này được yên ?
– Tôi muốn có bạn mới. Hồi trước Flanagan ở trong đơn vị của tôi. Tôi nghĩ mình có quyền gặp lại đồng đội cũ chớ.
Gương mặt của Morton lộ vẻ nghiêm khắc khi ông quay sang Flanagan.
– Đây là vong linh chưa siêu thoát.Hắn có thể làm hại anh nếu anh khuyến khích sự hiện diện của hắn.
– Tôi không muốn có hắn ở bên cạnh. Hắn không phải là bạn của tôi.Tôi muốn hắn để cho tôi yên.
Flanagan nói những điều này trong trí và tìm cách nhấn mạnh nó. Linh hồn ông thầy đáp:
– Vậy hãy rời khỏi chỗ này ngay và đi về nhà. Tôi sẽ ở đây giữ hắn lại bằng ý chí của tôi, hắn sẽ không thể đi theo anh.
Quán ăn cách đó một khoảng xa, và khi Flanagan đến nơi thì thấy Molly đã bắt đầu nóng ruột. Anh tỏ ra lo nghĩ trong bữa ăn và cô tự hỏi có chuyện gì. Khi chỉ có hai người trong phòng, đột nhiên anh nói.
– Molly, nếu anh cho em hay một chuyện nghe lạ lùng thì em không nghĩ là anh mát dây chứ ?
– Hỏi gì kỳ vậy !Đương nhiên là không.
Khi đó anh thuật cho cô hay chuyện ban chiều. Molly lắng nghe và hóa kinh sợ dần.Cô tin chắc là anh đã mất trí. Nhưng cô vẫn ráng giữ cho mình được tự chủ.
– Anh yêu, anh chỉ tưởng tượng thôi.
– Không, anh luôn luôn có thể thấy và nghe được vong linh, tuy đây là lần đầu tiên anh kể cho người khác biết.
Rồi anh thuật cho cô hay về Brainard và Cummings, và họ đã nói chuyện ra sao với anh sau khi họ bị tử trận.
Molly gần như tê liệt vì sợ hãi.Chồng của cô sắp hóa điên. Cô phải làm gì đây ?Cô phải giúp anh trước khi chuyện quá trễ.
Flanagan thấy sự kinh hãi trên mặt cô và tìm cách giải thích là chuyện chẳng có gì phải lo lắng; nhiều người có thể thấy và nghe được vong linh. Thử nhìn mấy người đồng và người theo thuyết Thông Linh học (Spiritualism) coi, họ còn xem đó như là một tôn giáo. Anh tìm cách cho cô thấy là kinh thánh có đầy những chuyện như vậy.
Anh càng nói chừng nào, Molly càng cảm thấy anh mất trí tới nơi.Cô sợ hãi không dám tin những điều anh nói.Cô tìm cách khuyên anh ngừng nói mà đi ngủ và nghỉ ngơi.Cô có vẻ khác lạ đối với anh – vẫn dịu ngọt và đầy thương yêu nhưng làm như có điều gì đó trong tâm giữ lại không nói ra.
Trọn buổi tối đó anh nằm trên giường ngẫm nghĩ về kinh nghiệm lạ lùng của mình.Thấy rõ linh hồn thứ hai là người cao cấp hơn và có thể kềm chế Hanson. Rồi anh nhớ chuyện Cummings đề nghị và anh đã bác bỏ nó ra sao khi Cummings nói:
– Nếu người ta biết chắc là lính như chúng tôi vẫn còn sống và nhớ mọi việc, nó có thể khiến họ e ngại không tiếp tục việc có chiến tranh gây chết chóc.
Phải chi đó là sự thật và báo chí sẽ in chuyện mà người chết kể lại như thế ! Phải chi đúng là người ta đọc được chuyện như thế và anh làm được phần mình như Cummings đề nghị !
Phải chi anh có thể cứu cho người khác không gặp cảnh địa ngục mà anh đã trải qua.
Phải chi anh có thể gây chiến với chiến tranh chỉ bằng cách nói lên sự thật giản dị !
Anh bắt đầu bị ám ảnh với ý tưởng này.

 

CHƯƠNG XLI

Giây phút chua cay nhất trong đời Flanagan là khi anh nhận thức rằng Molly nghĩ anh rối loạn tâm thần, và cô đã xếp đặt với bác sĩ để cho anh khám bệnh. Cố nhiên lâu nay anh không cảm thấy khỏe cho lắm; thần kinh anh bị căng thẳng vì chưa tìm ra việc, và tâm trạng ấy khiến anh chìu theo ý Molly, cùng đi với cô tới gặp bác sĩ.
Đây là một chuyên gia có tiếng, quảng cáo rộng rãi về những bệnh tâm thần và có chữa trị giỏi hơn ai hết trong thành phố về loại bệnh này. Chủ nhân của Molly đã giới thiệu bác sĩ sau khi nghe chuyện của cô bởi ông tốt bụng và quí chuộng lòng thủy chung hơn là khả năng của cô; điều sau chỉ ở mức trung bình nhưng đủ để làm tròn công việc.
Bác sĩ hỏi bệnh rồi thấy đây không phải là con bệnh dễ tính nhất trên đời. Flanagan nổi xung khi khám phá chuyện mình đã bị dẫn dụ để làm. Vậy Molly thực sự tin là anh 'mát dây'.
Anh mới điên khùng làm sao khi cho cô hay là mình thấy và nghe được vong linh !Cô hết lòng với anh đến mức đã hy sinh số tiền lớn trong túi tiền ít oi của mình, để làm điều mà cô tin là lợi ích nhất cho anh. Flanagan không biết phải nói hay làm gì.
Anh nghĩ, nếu bác sĩ là người hiểu biết hẳn ông sẽ cho Molly hay sự thật, rằng việc chỉ là chồng của cô có khả năng ngoại lệ về thị giác và thính giác. Rồi sau đó mọi chuyện sẽ ổn thỏa và Molly sẽ phải tin.Nếu không – không biết chuyện gì sẽ xẩy ra.
Flanagan bị căng thẳng bực bội, và Molly cũng thế.Sau khi việc hỏi bệnh đã xong, Flanagan nói.
– Xem này, bác sĩ, ông biết là có người thấy và nghe được vong linh.
Bác sĩ lạnh lùng nói rõ:
– Tôi chưa hề nghe hay thấy vong linh nào, anh bạn trẻ à, và hơn thế nữa, cũng chưa ai làm được vậy. Chuyện ấy chỉ là hoang tưởng và có cách chữa hết bệnh.Bằng không anh có rủi ro là bệnh có thể nặng thêm cho tới mức tâm trí anh bị mất quân bình.
Flanagan thấy là không thể làm cho người này nhìn nhận sự việc.Khi hai vợ chồng rời văn phòng bác sĩ, anh lầm lì còn Molly đề nghị đi xem phim ở rạp gần nhà để giải trí.Flanagan mãi bận tâm lo nghĩ nên không phản đối.
Họ sắp bước vào rạp thì Flanagan thấy Dent Cummings đứng ở lề đường nhìn ngắm người qua lại.Ngay khi họ đi tới gần, anh mỉm cười và nhập bọn với cả hai.
– Mạnh giỏi, Flanagan !May hết sức.Tôi mong kiếm ra anh từ lâu, và chỗ này là chỗ tôi đứng ngóng.
Flanagan chẳng đếm xỉa gì tới bạn mình, nhất định không màng đến những chuyện ấy nữa.
Cummings ngạc nhiên là Flanagan làm như không nghe anh nói, bởi anh nhớ lại Flanagan và anh đã nói chuyện với nhau dễ dàng như thế nào trên tầu; nên anh đứng gần Flanagan trong lúc Molly mua vé.Cummings bắt đầu giải thích tại sao anh muốn có sự hợp tác và mục đích của anh là gì.Tới đây thì cả ba cùng đi vào rạp hát. Khi thấy Cummings sẽ đeo theo dai dẳng chờ được trả lời, anh nói thầm trong trí:
– Làm ơn làm phước để cho tôi yên. Tôi không muốn nghe hay muốn dính dáng chi với các vong linh hết.
Cummings không dễ bị xua đuổi như vậy, nghĩ đây chỉ là một trong những lúc Flanagan cáu kỉnh.
– Không có gì nguy hiểm đâu. Tôi có mấy ông Thầy giỏi nhất phía bên này sẽ lo cho anh.Chuyện quan trọng vô cùng không thể bỏ qua được. Anh có thể trở thành ân nhân cao cả nhất cho trọn thế giới nếu anh chịu làm việc với tôi.
– Ai thèm mà làm. Anh để cho tôi yên và đi kiếm ân nhân ở chỗ khác đi.
Cummings thấy tranh luận thêm không có ích gì; anh bỏ đi ra ngoài rạp và chờ ở đó. Khi hai người xong phim và ra về, Cummings đi theo một khoảng xa xa. Molly nói liến thoắng, xem ra tươi tỉnh lắm nhưng Flanagan thì ủ ê không muốn trả lời khi cô nói chuyện với anh.
Sau đó trong phòng, khi Molly dọn bữa tối sơ sài, Flanagan nói.
–  Molly, anh chắc em nghĩ anh sắp điên loạn và muốn anh đi với em tới bác sĩ để ông chữa cho anh, phải không ?
Molly tránh né.
– Ồ, em nghĩ thần kinh anh rã rời và anh bắt đầu tưởng tượng này nọ.Anh biết mình đang gặp hồi xui xẻo thành ra anh có bị khủng hoảng thì cũng là chuyện tự nhiên.
– Người ta nói như vậy ư ?Này, anh không chịu như thế và em chớ phí tiền nữa.
– Anh à, đừng lo chuyện tốn kém.
– Em nghĩ anh bị thần kinh căng thẳng hồi nào và cần phải gặp bác sĩ ?
Molly bối rối và trả lời không rõ ràng.
– Coi coi, hơn tháng nay anh lo lắng quá.
– Đúng, nhưng anh hiểu điều bác sĩ nói với anh.Em không biết vì em ở chờ ở ngoài.Anh biết tại sao em muốn anh đến gặp ông.Thôi, giờ quên hết chuyện đó đi, mình đừng bao giờ nhắc đến nó nữa. Hứa nhé ?
– Cố nhiên, anh à.
Cô choàng tay ôm anh, má kề má. Cô thấy vui vẻ trở lại. Cô tin chắc là bác sĩ hẳn đã chữa lành cho anh rồi.
Nay Flanagan nhất quyết làm ngơ vong linh của những đồng đội cũ.
Thời gian sau đó là lúc hết sức tuyệt vọng và chán nản.Flanagan bắt đầu thấy là anh thật tình xuống tới đất đen.Anh không nói điều ấy với Molly mà tự nhận với lòng. Cô là người kiếm tiền nuôi cả hai và  nay không có dư để sắm sửa nhiều món nho nhỏ mà cô cần hầu giữ cho mình được tươi tắn, dễ coi. Bạn đồng sở để ý thấy bề ngoài của cô thay đổi, và những cô gái khác mau lẹ phê bình, hy vọng chủ nhân sẽ so sánh thuận lợi cho họ.
Tới mùa hè thì Molly biết rằng mình có thai và chẳng bao lâu sẽ phải nghỉ việc. Cô không cho Flanagan hay vì sợ anh sẽ làm cuồng vì quá não nề. Anh đang rơi hun hút vào tình trạng vô vọng.
Chính cô cũng không còn tin tưởng gì, và tương lai thì đáng sợ quá khiến cô không dám nghĩ tới nó.

CHƯƠNG XLII

Molly bị cơn đau nhỏ xoáy vào người cả ngày; sau đó cô có cảm giác muốn nôn mửa thật tệ hại, nhưng gắng gượng tiếp tục làm việc, ráng quên cơn đau khi đánh máy những thư từ mà chủ nhân đọc trong máy. Tới giờ tan sở, cô choáng váng quá không dám ra đường phải chen lấn trong đám đông ngoài phố, rồi còn lên xe điện ngầm. Cô chờ cho tới khi mọi người về hết mới gắng gượng bước ra, đi thật chậm chạp và cẩn thận.Cô đến tiệm thuốc ở gần đó mua thuốc giảm đau, uống một liều thuốc mạnh rồi bắt đầu về nhà.
Flanagan đang ở trong phòng lúi húi lo bữa tối đạm bạc.Khi Molly vào, gương mặt gầy gò trắng bệch lộ rõ sự đau đớn đang dầy vò cô.Flanagan kinh hoảng. Anh tưởng cô cần ăn và dỗ dành cô ăn một chút, nhưng Molly chỉ muốn nằm xuống, ngủ để quên đau. Flanagan giúp cô thay quần áo để lên giường và đỡ Molly nằm xuống, nhưng cô chưa chợp mắt đã kêu to lên vì đau đớn ...
Rồi sau đó là việc phục hồi sức khỏe thật chậm chạp.Molly ngồi dậy trên giường trong bệnh viện và suy nghĩ đến tương lai. Chồng cô có thể làm được gì ? Nay cô biết là mình không đủ sức
Con của cô, của hai người, sự ràng buộc lẽ ra sẽ mang niềm vui sướng tột cùng cho cả hai, nay không bao giờ có nữa.
Chuyện gì đã khiến hai vợ chồng cô thành lứa đôi bị thiếu may mắn nhất ở New York ?
Suy gẫm hồi lâu, cô tin chắc vận xui là do hai người đã mất niềm tin vào Chúa Trời. Đã lâu họ không tới gặp linh mục và cũng không sống đời đạo hạnh cho lắm. Chỉ có lý do ấy mới khiến tại sao cô và chồng cô không có được sự an nhàn và hạnh phúc mà đa số cặp vợ chồng khác được hưởng.
Khi Flanagan vào thăm vợ, anh ngồi xuống cầm tay cô, trọn tâm tình dâng lên trong đôi mắt. Anh không thể nói lên điều gì giúp được cô.Anh quá khổ sở về mơ ước không thành tựu của hai người nên chỉ mở miệng để trả lời những câu hỏi của cô.Có một điều anh quyết định trong lòng là cô sẽ không đi làm nữa; anh sẽ cứng rắn về việc ấy.Molly còn quá yếu nên chỉ mỉm cười và bảo anh đừng có điên.
Nay Flanagan nhất quyết hơn bao giờ hết là bằng cách nào đó anh sẽ tìm ra một chỗ làm.
Mấy tháng nay anh ở trong tâm trạng lạ lùng là chán chường vô vọng, nhưng cơn đau của Molly có tác động như một cú sốc làm anh choàng tỉnh đối với thực trạng.Anh thấy từ nay mình phải nhận lấy gánh nặng. Molly phải bỏ chuyện đi làm văn phòng và anh phải lo sinh kế. Làm sao để lo thì anh không biết, nhưng nếu có Thượng đế thì ngài phải đoái hoài tới lời van xin cho anh có việc làm.
Ở bệnh viện ra anh đi tới vương cung thánh đường. Chỗ này là nơi anh và Molly đã tới cầu kinh, Flanagan quỳ gối và với niềm tin tuyệt vọng vào quyền lực của thiêng liêng để cứu độ mình, anh cầu xin Thượng đế Toàn năng lắng nghe lời nài nỉ của mình.
Cầu nguyện xong, anh đưa mắt lên và thấy trong ánh mờ tối của nhà thờ mái vòm cao vút đẹp đẽ, có một làn ánh sáng huyền diệu nhất. Nó tỏa ra từ một linh hồn đứng gần bàn thờ. Người đứng trong vầng sáng lòa bao lấy họ không phải là linh mục, mà khoác áo choàng mầu xanh dương. Người này có hình dạng trẻ trung, cường tráng với gương mặt vừa mạnh mẽ mà cũng đầy từ tâm.
Khi Flanagan cảm nhận rằng đây chỉ là một linh hồn mà không phải là thiên thần hay thiên sứ, lòng anh chùng xuống, vì anh mong mỏi có phép lạ đáp lại lời cầu nguyện của mình.
Linh hồn này tiến lại phía anh và làm như muốn nói chuyện với anh.
Flanagan kinh hoảng. Ở trong nhà thờ mà anh cũng không được an toàn nữa sao ? Người chết cũng đi lại trong hành lang nhà của Chúa à ?
Một giọng nói nhẹ nhàng và thân thiện vang lên.
– Tôi có nghe lời cầu nguyện của anh, anh bạn đáng thương à, và tôi ước sao mình có thể giúp mang lại câu đáp.
Flanagan não nề quá không còn hơi sức chống chọi, nhưng anh lặng thinh.
Linh hồn nói tiếp.
– Chúng tôi chỉ là người và cũng vào đây để cầu nguyện, tham thiền. Những nơi thờ phượng đẹp đẽ như vầy có thể nâng linh hồn lên những cảnh giới cao hơn và đem nó đến gần nguồn cội của bản thể nó.
Flanagan không hiểu hết trọn các tư tưởng này nhưng có một cảm giác lặng yên hơn bao phủ lấy anh.
Thì ra các linh hồn cũng vẫn là con người và cần cầu nguyện cũng như anh !Tư tưởng ấy làm anh cảm thấy có dây thân ái với người này, giọng ông còn hơn cả giọng phái nam, vì nó tỏ ra có uy lực, sự thông cảm sâu xa và lòng thương xót.
Đột nhiên, như con đê vỡ bờ, Flanagan òa ra khóc.
Anh đã thua cuộc tranh đấu dài và cay đắng để sống, có việc làm, có chỗ đứng trong đời như là một người đàn ông, có chỗ cư ngụ cho người đàn bà mà anh yêu quí.
Bao ngày tháng khổ nhục và tuyệt vọng, nhận thức phũ phàng rằng mình bị gạt bỏ như một vũ khí hoen rỉ, anh không sao thắng được cơn đau lòng ấy. Flanagan gục đầu lên đôi tay, vai run lên vì nức nở không lời, chót hết anh để cho nước mắt tuôn chẩy. Anh giống như đứa trẻ đi lạc và thấy trời đang tối dần.
Rồi có giọng nói của một linh hồn lạ nữa vang lên – nghe gần hơn và vô cùng êm dịu:
– Tội cho anh, anh đã chứng kiến bao cảnh khổ mà con người làm cho con người. Anh là một trong số hàng triệu người bị mất cơ hội trong đời, quyền bẩm sinh của anh.Chúng tôi, những người tiếp dẫn linh hồn của ai qua đời, ý thức rất rõ số phần khó nhọc của anh. Chúng tôi không có quyền lực gì trong thế giới người phàm, ngoại trừ việc thỉnh thoảng chúng tôi có thể cho người ta chút ít lợi ích do kinh nghiệm, làm họ mạnh mẽ hơn, trợ giúp họ điều gì chúng tôi có thể làm được vào lúc họ cần. Có lẽ, tôi giúp ích được cho anh một phần nhỏ nào đó.
Flanagan lắng nghe.
Giọng đó nói gì vậy ? Giúp đỡ ? Có ai trong khắp vũ trụ này muốn giúp ư ?
Chỉ có vong linh của người chết.

 

CHƯƠNG XLIII

– Khi nào tôi gặp được ông nữa ? Giọng của Flanagan nay hăm hở và hy vọng.
– Mỗi ngày tôi sẽ ở đây vào giờ này. Tôi rất muốn biết anh có thể làm gì để giúp chúng tôi, và cũng hy vọng có thể giúp được anh.Hãy chờ ở đây; tôi sẽ mang Cummings tới đây với anh.
Đột nhiên ánh sáng, và hình người bên trong đó, hiện ra. Flanagan quên bẵng đi chuyện rầu rĩ của mình mà ngẫm nghĩ về những gì anh đang nghe.
Morton nói với anh về con đường mù quáng và tự giết mình mà nhân loại đang theo đuổi, và nỗ lực mà ông cùng nhiều người khác đang làm để khuyến cáo người trần về nguy hiểm của họ. Chẳng những nền văn minh tương lai bị nguy ngập mà luôn cả tương lai quan trọng hơn của cảnh giới họ sẽ qua ngụ sau khi chết. Ông mô tả tình trạng của cõi trung giới, sự tuôn tràn đông đảo sang đây của những linh hồn trong chiến tranh; tâm trí tán loạn của bao nạn nhân. Ông nhấn mạnh sự kiện là những thế hệ tương lai sẽ chỉ gặp sự hỗn độn trước mặt trừ phi tinh thần con người có thay đổi.
Rồi ông nói cho anh nghe về ước muốn của Cummings là dùng hiểu biết của mình về cảnh sống ở cả hai nơi, và bằng cách làm việc với người như Flanagan, có thông nhãn và thông nhĩ cõi trung giới, để cho thế giới một chương trình hợp tác. Đây là hy vọng ngăn được chiến tranh và cũng để cổ võ cho sự tiến bộ và hiểu biết tinh thần của đồng bào anh.
Flanagan có tâm trí thật hân hoan.Anh đã quên chuyện của mình khi lắng nghe người này nói về những việc rộng lớn hơn anh có thể hiểu.Bằng cách nào đó anh cảm thấy mình được nâng lên, làm như anh được ban một vinh hạnh.
Chắc hẳn anh phải đã làm gì đó mới được một linh hồn như vầy mời anh dự vào chuyện lớn lao thế ấy. Tuyệt biết bao !
Cố nhiên anh sẽ làm việc với Cummings, nay khi anh hiểu rõ đầu đuôi.Flanagan cảm thấy mình được nguyên lành trở lại.
Ở ngoài kia, thế giới sẵn sàng chà đạp anh, nhưng ở chỗ tôn nghiêm này anh được cho cơ hội phục vụ cho một mục đích cao cả thật sự. Anh là một phần của cuộc Thánh chiến cho Hòa Bình.
Khi xưa hẳn anh sẽ gọi đây là chuyện 'bá láp'. Anh tin rằng người ta thích chiến tranh vì muốn đánh nhau. Coi coi, ngày nay chỉ những ai không biết gì về chiến tranh mới nói như vậy.
Không có ai mục kích cuộc trò chuyện lạ lùng này.Ai vào và nán lại một chốc chỉ thấy người đàn ông quì gối lặng lẽ, làm như đắm chìm trong việc giao cảm với Thượng đế. Ông từ có hơi thắc mắc thấy thanh niên trẻ như vậy lại tỏ ra thật là sùng đạo. Rồi ông cho rằng người này trông lôi thôi quá nên hẳn là anh ta chỉ muốn có chỗ để nghỉ chân.
Tư tưởng của Flanagan bị cắt đứt vì một luồng sáng mới đi lại phía anh, không chói lòa như của người kia. Ấy là Cummings.
Anh đi lại phía Flanagan và hớn hở chào.Flanagan loay hoay đứng lên với chiếc nạng.
– Không, không !Ngồi xuống đi, Flanagan, cứ tự nhiên thoải mái.Tôi mới nghe có tin vui.
Flanagan ngồi xuống, mặt đỏ lên lộ hết ý muốn nói, bảo thầm trong trí.
– Tôi thiệt tệ với anh, Cummings, nhưng lúc đó tôi không hiểu. Tôi mong anh không giận tôi.
– Nếu là anh thì chắc tôi cũng hành động y vậy. Quên nó đi.Bây giờ tụi mình hợp tác với nhau. Anh có thể viết xuống những gì tôi đọc cho anh, rất giản dị và rõ ràng. Cố nhiên đây chỉ là cơ hội để ta có thể gây một ấn tượng cho tâm trí của công chúng, hoặc ngay cả tâm trí của các chủ bút và nhà xuất bản; nhưng đó là một tội nếu không thử làm.
Anh nghĩ tới Doris.Cô có thể giúp bằng cách thuyết phục Martin cho xuất bản bài viết của Flanagan mà anh sẽ hướng dẫn.Chỉ cần cô tin là được.
Morton đã thuật cho anh nghe chuyện của Flanagan.Vấn đề là tìm ai có thể, và chịu bỏ công để giúp anh và vợ anh.Nếu Doris biết, đương nhiên là cô sẽ vui lòng làm những gì có thể làm cho họ.Nhưng anh vẫn không biết phản ứng của cô với Flanagan sẽ ra sao.Thì giờ thật gấp rút và phải có giúp đỡ ngay nếu muốn có hiệu quả. Điều hay nhất mà anh có thể mong Doris làm được là cô chịu gặp Flanagan và đọc thư của anh mang đến. Cummings giải thích với Flanagan rằng chuyện đầu tiên là viết một thư cho bạn của anh là bà Martin Fuller, anh sẽ đọc cho Flanagan để viết.
Hai người bước cạnh nhau, như họ vẫn đi hành quân trên những con đường sình lầy ở Pháp, đi dọc đường Avenue. Một người có thân xác hiển hiện, khập khiễng với cây nạng, người kia vô hình, thẳng lưng, nguyên lành, nhưng chỉ là hình ảnh của một người đàn ông.
Họ vào phòng Flanagan và ở đó Cummings đọc thư của mình.
Doris thân yêu,
Em sẽ ngạc nhiên khi biết là anh có thể gửi cho em thư này. Chúng ta không chết, mà chỉ rời bỏ thân xác của ta.Anh có mặt cạnh em trong phòng của anh vào ngày em tới đó, và anh biết hết điều gì trong lòng em.Anh không hề thổ lộ được cho em biết lòng anh như thế nào.
Người mang thư này ở trong đơn vị của anh, và bị thương trong trận mà anh bị thiệt mạng cùng với hai người khác chung đơn vị. Anh ấy được trời phú cho thông nhãn và thông nhĩ, và có thể nghe cùng thấy được anh. Thư này là chữ viết của anh bạn.Anh hy vọng em có thể giúp anh ấy tìm được việc văn phòng.Anh bạn sắp hợp tác với anh về cuốn sách mô tả cảnh sống bên nay.Hiện giờ thì vợ anh bạn đang phải nằm nhà thương.Anh biết là vì anh, em sẽ làm những gì làm được để giúp cả hai.
Khi em đọc những giòng chữ này anh sẽ có mặt cạnh em, và nếu em muốn hỏi anh điều gì qua anh bạn mang thư, anh bạn sẽ có thể chuyển lại câu trả lời của anh. Như em đọc trong thư, đây có lẽ là giây phút trọng đại nhất của đời chúng ta. Em có khả năng mở đường cho công việc của anh xuyên qua Flanagan. Em có trọng trách lớn lao. Anh biết em có đủ khả năng đương đầu, vì con người em là như thế.

Dent.

CHƯƠNG  XLIV

 

Đường tới nhà cặp vợ chồng Fuller không xa, và chỉ trong một tiếng sau Flanagan đã bấm chuông cửa, có Cummings bên cạnh anh. Doris nói với cô hầu gái vừa cho hay là có người tên  James Flanagan muốn gặp.
– Tôi không quen ai có tên ấy cả.
– Ông bảo có một thư cho bà rất quan trọng, thưa bà.
– Thư đâu ?
– Khi tôi hỏi thì ông bảo phải tự tay đưa cho bà. Ông bị tật ở chân, thưa bà.
– Vậy chắc là người hành khất.
– Tôi cũng nghĩ vậy, thưa bà.
– Nói với ông là tôi không có nhà.
Cô đang giữa câu chuyện với một tác giả, một trong những văn sĩ ăn khách nhất của chồng, và họ đang thảo luận về cuốn sách tới của ông. Người hầu gái đi ra tới cửa thì Doris có cảm giác rõ ràng là cô đã làm sai. Cô có cảm tưởng là có một sự hiện diện bên cạnh mình, và một cảm giác sâu sắc rằng đây là giây phút quan trọng.
– Khoan !
Đột nhiên cô kêu to với người hầu gái, người này ngạc nhiên dừng lại ở cửa.Doris không ngờ là mình kêu lên như thế, cô buột miệng thốt ra bất thình lình.
(còn tiếp)  

Winfred Brandon
We Know These Men

Geese